Tết nay, mình chẳng cầm laptop về vì mình không có ý định làm việc hay viết lách gì đó trong khoảng thời gian này. Ấy vậy mà mùng 1 tết mình lôi điện thoại ra viết tài liệu cho công ty và nhờ anh up lên web giúp vì anh có laptop. Để rồi cái sự việc đó dẫn ra cả đống rắc rối khiến mình và anh cãi vã rồi giận nhau mất mấy ngày. Bây giờ, mình đang ngồi gõ cạch cạch với hai con mắt rơm rớm nước vì cái mớ cảm xúc hỗn độn tự mình gây ra rồi tự mình lãnh hậu quả,...
Hành trang về quê của mình có đúng hai bộ quần áo mặc nhà và một bộ đồ có vẻ ổn nhất thì mặc trên người rồi:). Ngoài ra, mình còn cố nhét thêm hai quyển sách mới đặt shopee và đọc chưa hết một chương. Nhưng cuối cùng đành ngậm ngùi bỏ lại một quyển vì ba lô chật cứng còn không đủ chỗ cho kẹo bánh. (Nhưng thực ra mình biết chắc rằng mình chả đọc hết nổi một quyển đâu. )
Kẹo bánh ư? Sao tết còn mang kẹo bánh về, ở quê còn chưa đủ nhiều hay sao? Là kẹo bánh anh mua cho nhà mình, năm nào cũng vậy. Hai đứa bọn mình sẽ tranh thủ buối tối cuối cùng trước khi về quê nghỉ tết để đi sắm bánh kẹo tết, mang về dâng lên ông bà tổ tiên dẫu biết ở nhà, các vị phụ huynh chuẩn bị không thiếu gì. Anh vẫn luôn chu đáo như thế, từ trước đến nay. Từ lúc còn là sinh viên năm nhất đến bây giờ đã đi làm và sắp ra trường. Mình và anh vẫn luôn cùng nhau sắm tết Hà Nội, mang tết Hà Nội về quê, mang thêm cả lòng trách nhiệm của hai kẻ sắp trưởng thành về quê ăn tết như vậy đấy!
![](https://static.wixstatic.com/media/4ff1ac_7bd6dca2e7ad494db88aad86cf8389f0~mv2.jpg/v1/fill/w_600,h_399,al_c,q_80,enc_auto/4ff1ac_7bd6dca2e7ad494db88aad86cf8389f0~mv2.jpg)
28 Tết: quán ăn vắng vẻ
28 tết, trời tối và rét kèm mưa phùn buốt giá, cái buốt đặc trưng của tết Bắc. Anh rủ mình đi ăn vặt loanh quanh ở mấy quán gần trường học. Mình sợ anh rét, sợ anh đi đường quê không có điện, tối tăm nên đã từ chối mấy lần mà không được. Vậy mà anh quyết lôi mình đi bằng được, không biết có phải anh lo mình buồn chán hay không? Hoặc đơn giản là anh thèm được ăn mấy đồ chiên nướng hay uống ca cao nóng- cái thức uống anh vẫn luôn ngợi ca mãi và hứa sẽ mời mình đi uống nếu có dịp? Mà mình thiên về cái lý do đầu tiên hơn, chứ rét thế này cứ ở nhà đắp chăn là sướng nhất dù có thèm ăn cái gì thì khi bỏ chăn ra cái buốt nó cũng vả bạn lại dính chặt với giường thôi.
Và thế là mình xách mông khỏi chiếc chăn ấm áp và đặt nó lên cái yên xe máy lạnh toát rồi anh phóng vụt đi. Rét đến nỗi mình cắm mặt vào vai anh không dấm ngẩng lên vì gió thổi lạnh buốt. Sau khi gạch đi tên một cái quán ăn vặt ngon vì nghĩ sẽ đông người đến ( không đảm bảo 5K). Chúng mình tiếp tục bỏ qua một quán ăn nữa vì quá nhiều xe máy bên ngoài, bên trong đông nghịt.Cuối cùng, cũng tìm được cái quán vắng teo, còn tưởng không mở? Hai đứa đều chắc mẩm, đồ không ngon rồi, nhưng biết sao giờ, vào tạm thôi chứ rét quá. Và quả thực đúng như vậy, mình và anh quyết thề, không vô cái quán đó lần thứ hai:((((((
"Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu"- :))
![](https://static.wixstatic.com/media/4ff1ac_77df91d6679a4a3ca55a546d0dd8c6e6~mv2.jpg/v1/fill/w_980,h_735,al_c,q_85,usm_0.66_1.00_0.01,enc_auto/4ff1ac_77df91d6679a4a3ca55a546d0dd8c6e6~mv2.jpg)
Mùng 1 Tết: Đâu là giới hạn của tình yêu?
Mình nhờ anh up hộ mấy cái chính sách mình đã viết lên Web hộ ( chả hiểu ma xui quỷ khiến gì mà mới mùng 1, mình tự nhiên nổi hứng làm việc để rồi toàn bộ rắc rối bắt đầu từ đây đó? ). Do trong lúc chờ anh rep và làm, mình đã gửi tiếp 1 file mình mới viết để cho lên web và có nhắn anh up luôn cái này nữa? Bẵng đi một lúc sau, anh nhắn tin “ Xong rồi”. Mình tức tốc kiểm tra web, mà vẫn chưa thấy phần mình gửi thêm đâu ( mé nó quê ). Rồi mình chất vấn cái tính hay quên của anh, đại loại kiểu mình đã nhắn tin rồi, dặn rồi mà vẫn quên hoặc không để ý. Lời lẽ có phần gay gắt, có lẽ làm tổn thương đến anh, tổn thương đế trái tim sau 7 năm yêu mình đã làm anh yếu mềm. Và hai đứa mình im lặng cho chờ đợi người kia làm lành trước cho đến tận chiều tối hôm sau.
...
Càng chờ càng xa
Mình sai rồi. Mình không nên làm thế. Nếu anh là đứa bạn cùng lớp, mình đã chẳng nói như thế. Vậy cớ làm sao mình lại không nhận ra điều này mà đối xử với người mình yêu thương tệ như vậy? Đã hơn một lần mình làm tổn thương anh mà không chút suy xét. Điều mình chắc chắn sẽ không mắc phải khi đối đãi và hành xử với người ngoài?
Có phải vì anh luôn ở đấy? Có phải nếu mình trở thành một kẻ xấu xa thì anh vẫn ở đấy và yêu mình? - Không đời nào cô gái ạ.
Mình sai rồi. Mình đã chạm đến giới hạn mà trước giờ mình nghĩ là nó không tồn tại. Mình sẽ làm hòa và xin lỗi anh. Giờ ngồi gõ lại những dòng này, mình tự hỏi: chỉ một chút nữa thôi, chỉ 1s nữa mà mình không kịp nhận ra điều gì là quý giá, có phải tình yêu sẽ không còn, có phải mình sẽ là kẻ đi làm tổn thương người khác, cái mác ấy sẽ theo mình cả cuộc đời :((( để rồi phải sống trong hối tiếc và lỗi lầm?
![](https://static.wixstatic.com/media/4ff1ac_8272953414124b9fb6ba588761b30d12~mv2.jpg/v1/fill/w_980,h_990,al_c,q_85,usm_0.66_1.00_0.01,enc_auto/4ff1ac_8272953414124b9fb6ba588761b30d12~mv2.jpg)
Ai cũng có giới hạn, người yêu thương bạn cũng vậy. Hãy trân trọng họ, họ cũng là người nên họ sẽ không ở mãi một chỗ để chờ bạn cả cuộc đời. Trong tình yêu, không có chuyện “ em luôn luôn đúng”, quên đi các thím ơi. Đừng để mấy câu đó tiêm nhiễm vào đầu rồi hành xử như dở hơi với người yêu giống mình nhé. Cãi nhau chút cũng được. Cãi cùn cũng được. Dỗi cũng được. Nhưng phải thật tỉnh táo để biết đâu là điểm dừng và sẵn sàng nhận sai nếu đúng là như vậy. Dỗi lành mạnh, dỗi đáng yêu chứ đừng quá đáng nha!
Mùng 3 Tết: Lại bám càng anh đi khắp Thái Bình
Mùng 3 vẫn rét và đi ngoài đường thì cảm giác gió giật cấp 9 cấp 10 vậy. Bà Vàng ( mèo chúng mình nuôi, Tết bà ở nhà anh ) chẳng chịu ăn, dù mình đã chuẩn bị hẳn 10 túi pate cá trộn thịt gà và cơm- đúng loại bà thích đem về quê nuôi bà. Anh với mình lo cuống cuồng vì bà còi lắm, thể trạng không tốt nên bỏ ăn một bữa thôi là sợ bà ốm. Thế là hai con sen chính hiệu lóc cóc hẹn nhau mua pate loại khác cho bà Vàng. Ban đầu chỉ có anh đi thôi, vì mua mỗi pate đâu cần lôi nhau đi làm gì:))). Nhưng quê mình thì chả móc đâu ra cái shop thú cưng nào, lên thành phối may ra có vài cái. Và không biết sao, anh rủ mình đi cùng để làm nhiệm vụ ngồi sau tra đường. Phải đi đến 15 cây mới tìm thấy cái shop trên map chỉ. Nhiệm vụ xong, hai đứa lại lôi nhau vào “thiên đường ăn vặt” để rồi ăn phải một cái pizza size L 60k mà đường kính của nó chỉ bằng cái đĩa ở nhà và vị thì tệ hơn cái pizza giảm giá 50% trong Aeon Mall. Haizzzzzzzzzzzzzzzz.
Dù sao thì hai người vẫn tốt hơn một! Anh vẫn còn giận mình. Anh hoàn toàn có thể vừa đi vừa tra đường. Không có cái con vừa mù đường vừa cận loạn 4 độ ngồi sau chỉ chỉ trỏ trỏ anh vẫn đi được mà. Đôi khi một mình sẽ giúp con người ta thoải mái hơn, nhưng không thể làm ta yên tâm được nhất là khi đang trong một chuyến hành trình còn chưa biết phía trước có gì. Có bạn đồng hành vẫn tốt hơn.
Mùng 4 và các mùng sau đó: Đi ăn với nhóm bạn cấp 3 và ăn nhà anh iu
Cách đây 4 năm, mình đã tự out khỏi nhóm bạn chơi thân vì cãi nhau với con bạn cùng lớp cấp 3 và đại học luôn ( uả, mình là loại người gì mà đi đến đâu cũng gieo rắc cãi vã và chia ly? mình có phải môt đứa kỳ quái không?)
“ Tran Thi Thu Ha : đã rời khỏi nhóm Zú lép”
...
Đến nay mình và con bạn đã làm lành được hơn năm hay 2 năm gì đó không nhớ nữa. Mình nhận ra một điều, mình luôn là đứa chủ động tự tách bản thân ra khỏi đám đông nếu có gì bất ổn, khiến mình không thoải mái trong đám đông đó. Mình nghĩ không có họ, mình vẫn ổn. Mình một mình vẫn sống tốt và hạnh phúc. Nếu như những chuyện vừa rồi xảy ra theo hướng tiêu cực nhất, nếu người yêu bỏ đi, bạn bè không có thì mình sẽ cô đơn chết mất.
Học cách nuôi dưỡng và xây dựng những mối quan hệ lành mạnh là một trong những mục tiêu năm mới của mình. Không cần nhiều, chỉ cần đủ! Đủ mà chất lượng vẫn hơn.
![](https://static.wixstatic.com/media/4ff1ac_6a19e74240ae465086fd40fd8cdc7c7e~mv2.jpg/v1/fill/w_980,h_1225,al_c,q_85,usm_0.66_1.00_0.01,enc_auto/4ff1ac_6a19e74240ae465086fd40fd8cdc7c7e~mv2.jpg)
Tết của mình, tuy có không hoàn hảo một chút nhưng dù sao cũng nhờ những điều không hoàn hảo ấy mình mới lạch cạch khai bút đầu xuân ngày hôm nay.
( Chiếc latop mình đang gõ là của anh iu mang xuống cho mình mượn hồi chiều nãy <3<3<3 )
Tết của cậu thì sao! Năm mới, chúc cậu bình an và hoàn thành những dự định nhé!
Người viết,
Hà Trần
Comments